Chinhtoa church

Rao giảng Tin mừng

CHÚA NHẬT XXIX THƯỜNG NIÊN

KHÁNH NHẬT TRUYỀN GIÁO

Vào Chúa nhật 30 thường niên, tại Nhà thờ Chính Tòa sẽ diễn ra Phiên khai mạc cuộc điều tra án phong chân phước và phong thánh cho Đức Cha Francois Pallu cấp giáo phận. Đây là một sự kiện quan trọng với Tổng Giáo phận Hà Nội cũng như với toàn thể Giáo Hội tại Việt Nam.

Như chúng ta biết thì sau Cha Alexandre de Rhodes, Dòng Tên, Đức Cha François Pallu và Đức Cha Lambert de la Motte là những thừa sai đầu tiên của Hội Thừa Sai Hải ngoại Paris (MEP) đến truyền giáo tại vùng Viễn Đông theo sắc lệnh của Tòa Thánh vào năm 1659, thiết lập hai địa hạt tông tòa đầu tiên tại viễn đông là Đàng trong và Đàng ngoài tại Việt Nam. Các ngài là những người có công khai phá mở đường cho các thế hệ thừa sai sau này tiến bước.

Tiếp nối các vị thừa sai, tất cả đoàn dân chúa là mỗi tín hữu chúng ta hôm nay cũng vậy, đều có chung một lý tưởng, đó là làm sao để Tin Mừng cứu độ của Chúa Giêsu đến với các dân tộc xa xôi. Lời của Đấng Phục sinh nói với các môn đệ: “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ” (x. Mt 28,16-30) vẫn đang thôi thúc chúng ta.

Sự thôi thúc nơi tâm hồn mỗi tín hữu chúng ta được soi sáng bởi sứ điệp truyền giáo năm nay của Đức Thánh Cha Phanxicô qua việc suy niệm bài Tin mừng của thánh Luca tường thuật về biến cố Đức Ki-tô phục sinh gặp hai môn đệ trên đường Emmaus. Ba hình ảnh mà Đức Thánh Cha gợi lên sẽ để thôi thúc và đổi mới lòng nhiệt thành rao giảng Tin mừng trong thế giới ngày nay.

Hình ảnh thứ nhất : Lời Chúa soi sáng và biến đổi các tâm hồn. Thực vậy, khi hai môn đệ trên đường Emmaus đang trong tâm trạng buồn bã thất vọng ê chề đã được Chúa Giê-su phục sinh hiện ra và đồng hành. Và lòng các ông đã bừng cháy lên niềm hy vọng khi được Chúa Giê-su giải thích Kinh thánh cho các ông. Như vậy giống như khi xưa hôm nay Chúa Giê-su tiếp tục gần gũi và đồng hành khi những người môn đệ truyền giáo cảm thấy mất phương hướng, chán nản, sợ hãi trước những thử thách và bách hại. Như vậy như Đức Thánh Cha nói thì « chúng ta đừng để mình bị cướp mất hy vọng » trong sứ mạng loan báo Tin mừng.

Hình ảnh thứ hai : Bí tích Thánh Thể là nguồn mạch và tột đỉnh của sứ mạng truyền giáo. Sau khi lòng hai môn đệ bừng cháy vì nghe giải thích Kinh Thánh, các ông đã được thôi thúc mời Chúa Giê-su ở lại với họ khi trời sắp tối. Chính lúc quây quần bên bàn ăn, mắt họ đã mở ra và nhận ra Chúa khi Chúa bẻ bánh. Như vậy mỗi lần tham dự Thánh lễ là mỗi lần người tín hữu được đón nhận tấm bánh Chúa Giê-su Thánh Thể được bẻ ra, chia sẻ và được ăn vào lòng. Chúa Giê-su chính là tấm bánh được bẻ ra để nuôi dưỡng đời sống đức tin của mỗi tín hữu và làm cho đức tin của họ được trở nên sống động hơn bao giờ hết. Và như thế mọi môn đệ, mọi tín hữu được kêu gọi trở nên giống như Chúa Giê-su, trở nên tấm bánh được bẻ ra cho thế giới.

Hình ảnh thứ ba : Đôi chân mỗi tín hữu lên đường hân hoan kể cho người khác biết về Chúa Ki-tô phục sinh. Như hai môn đệ sau khi nhận ra Chúa Ki-tô phục sinh đã hân hoan vui mừng lên đường trở về Giê rusalem loan báo Tin mừng phục sinh cho những người khác. Việc gặp gỡ Chúa Giê-su phục sinh đã biến đổi tâm hồn người môn đệ để đôi chân rảo nhanh bước đi loan báo Tin mừng. Hình ảnh đôi chân bước đi được Đức Thánh Cha nhấn mạnh để cho thấy giá trị trường tồn của sứ mạng truyền giáo. Sứ mạng mà Chúa Giê-su phục sinh trao phó cho Giáo Hội để rao giảng Tin mừng cho mọi người và mọi dân tộc, cho đến tận cùng trái đất.

Kính thưa…Ba hình trên trong câu chuyện hai môn đệ trên đường Emmaus đã được Đức Thánh Cha khai triển trong sứ điệp truyền giáo năm nay đã hun đúc lòng nhiệt thành truyền giáo nơi mỗi tín hữu chúng ta, và cũng là một lời mời gọi mỗi tín hữu chúng ta sống tinh thần hiệp hành truyền giáo. Cùng nhau bước đi với Chúa Giê-su phục sinh, để lắng nghe lời Chúa và đón nhận Chúa vào trong chính cuộc đời mình để mỗi người trở nên một Ki-tô hữu, là người mang Chúa Ki-tô, sẵn sàng mở ra với mọi người để cung nhau bước đi trên con đương bình an và cứu độ mà Chúa Ki-tô phục sinh đã ban tặng cho toàn thể nhận loại.

Đức Thánh Cha Phanxicô đã từng nhắn nhủ rằng : « nhiệm vụ truyền giáo phải là nhiệm vụ hàng đầu » và chúng ta ‘không thể thụ động và thản nhiên ngồi đợi trong các nhà thờ của chúng ta ». Vậy, bắt đầu từ hôm nay, như các môn đệ Emmaus, như các nhà thừa sai truyền giáo khi xưa đã đem Tin mừng cứu độ đến với đất nước Việt Nam này, chúng ta hãy rảo nhanh bước chân, lên đường canh tân đời sống đức tin và sống đức tin mỗi ngày một sống động hơn để làm sao cho gia tài Đức tin tại mỗi gia đình, mỗi cộng đoàn chúng ta được trở phong phú. Tức là làm thế nào để đời sống mỗi tín hữu trở nên đạo đức, và con số những người tin theo Chúa mỗi ngày được gia tăng.

Có câu chuyện kể ở bên nước Pê-ru có một loại cây rất ngộ nghĩnh, người ta bản xứ gọi nó là “cây làm mưa”. Lá nó hút hơi nước trong không khí, rồi nhỏ xuống như những giọt sương mai. Vì thế, chung quanh nó mặt đất lúc nào cũng ẩm ướt. Và trời càng nóng, thì nó càng nhỏ xuống nhiều nước.

Cây làm mưa này như một sứ điệp rất ý nghĩa trong bầu khí cầu nguyện cho việc truyền giáo hôm nay, đó là một một tín hữu chúng ta luôn được mời gọi trở nên như một cây làm mưa hữu ích cho tha nhân chung quanh đang khô khan nguội lạnh. Bằng đời sống đạo đức, chúng ta sẽ hút lấy ân sủng của Chúa, rồi bằng những hành động bác ái, chúng ta gieo ân sủng ấy cho tha nhân chung quanh. Amen.

Tiệc cưới Nước Trời

Ăn uống một nhu cầu không thể thiếu trong cuộc sống của con người, nó cần thiết đến nỗi người ta phải nói: “nhân dĩ thực vi thiên”, con người lấy việc ăn làm chủ yếu trong đời. Vì thế bữa ăn, bữa tiệc thường được tổ chức trong nhiều dịp: nhân một sự kiện, một kỷ niệm, một đám cưới, một ngày lễ hoặc một lý do nào đó. Đức Giêsu, trong ba năm rao giảng Tin Mừng, Ngài cũng được mời tham dự nhiều bữa tiệc khác nhau. Ngài luôn biến những bữa tiệc đó thành những diễn đàn để chuyển tải những thông điệp về ơn cứu độ đến cho mọi người. Các bài đọc chúa nhật tuần này nói về những bữa tiệc mừng để chuyển tải tới chúng ta sứ điệp của tình yêu và ơn gọi của con người trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa.

1.       Bàn tiệc Nước Trời

Trong sách Ngôn sứ Isaia 25, 6-11, tác giả hướng lòng con người về Bữa Tiệc Nước Trời. Trong bữa tiệc này, ta thấy người thết đãi là “Chúa các đạo binh”, khách được mời dự là tất cả các dân, nơi dọn tiệc  “trên núi này”, tức là núi Sion. Chỉ có Bữa Tiệc này mới hoàn toàn thỏa mãn mọi khát vọng của con người. Người dự không chỉ được thưởng thức những thức ăn ngon, mà còn được cất khỏi mọi buồn sầu, tủi hổ, tang chế. Đó chính là hạnh phúc Nước Trời được Thiên Chúa ban cho tất cả mọi người không phân biệt ai.

Giống như Bàn Tiệc Nước Trời trong Cựu Ước của ngôn sứ Isaia, trong bài Tin mừng, Chúa Giêsu cũng ví Nước Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con mình. Vị Vua này là hình ảnh của Chúa Cha, Người Con đây là Chúa Giêsu, với các khách mời dự tiệc không còn giới hạn nơi một số người nhưng được mở rộng cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, Chúa Giê-su nhấn mạnh tới điều kiện để tham dự bữa tiệc cánh chung này: cũng như người dự tiệc cưới phải mặc áo cưới, thì người được mời gia nhập Nước Trời cũng phải có một nếp sống mới phù hợp với Tin Mừng.

2.       Hạnh phúc Nước Trời

Nói tới tiệc cưới là nói tới hạnh phúc, mà hạnh phúc Nước Trời, hay hạnh phúc thiên đàng là thứ hạnh phúc trọn vẹn nhất, vững bền nhất, hơn tất cả mọi thứ hạnh phúc ở trần gian và ai ai cũng biết là như thế.

Tuy nhiên, loài người chúng ta hay bị những cái lợi lộc trước mắt che khuất nên không nhìn thấy cái ở xa.

Cái trước mắt mà ta thấy hằng ngày là hạnh phúc mà trần gian mang lại qua việc làm ăn, buôn bán. Nói cách khác, ta thường hay lo những cái trước mắt: phải lo làm ăn để có một cuộc sống bảo đảm về vật chất. Thiên đàng thì còn xa, nên ta thường tặc lưỡi: cứ từ từ sau này sẽ tính, đời còn dài mà.

Suy nghĩ như thế có phần đúng, vì ta phải sống thực tế với hiện tại. Nhưng cũng có phần sai khi chỉ biết hiện tại mà không hề nghĩ tới tương lai.

Chúa không hề khiển trách chúng ta  lo cho cuộc sống vật chất. Nhưng lo đến nỗi quên hẳn cuộc sống mai sau thì sẽ đáng trách. Chúa Giê-su đã chẳng nói: “Tiên vàn chúng con hãy tìm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài, mọi sự khác Ngài sẽ lo cho chúng con” hay sao.

Vì chúng ta chỉ nhắm tới lợi lộc trần gian mà thường quên mất hạnh phúc mai sau, nên nhiều lần và nhiều cách Thiên Chúa nhắc nhở chúng ta: có thể là qua một thất bại hay những biến cố xã hội, có khi lại là một khoảng khắc mà ta tĩnh lặng trong giờ phút cầu nguyện, hay có những anh chị em được Chúa gửi đến với ta. Nhiều lúc ta chẳng những không nghe, lại còn khó chịu với những người ấy, cho là họ lắm điều nhiều chuyện rồi phản ứng tiêu cực với họ để rồi vẫn cứ tiếp tục sống trong tình trạng của những người được mời dự tiệc cưới mà không mặc áo cưới.

3. Y phục tiệc cưới

Nếu tiệc cưới là hình ảnh của Nước Trời, thì chiếc áo cưới tượng trưng cho nếp sống phù hợp với Nước Trời của những người được mời. Tự nhiên được mời vào Nước Trời đã là một hồng phúc lớn lao, cho nên để đáp lại thì quý ông bà, anh chị em cũng như tôi phải có một nếp sống phù hợp với Nước Trời. Bên cạnh việc lo cho hạnh phúc đời này, mỗi người chúng ta cần phải chuẩn bị hành trang cho hạnh phúc mai sau.

Mỗi một Kitô hữu chúng ta đều có một bộ y phục lễ cưới, đó là tấm áo trắng ngày chịu phép Rửa tội. Chiếc áo tượng trưng cho đời sống đạo. Hôm nay chúng ta hãy suy nghĩ về chiếc áo này đó là đời sống hiện tại của bản thân mình: Nó còn tinh tuyền hay trở nên đẹp hơn mỗi ngày hay không? Đối với mỗi người chúng ta, cần phải xác tín rằng chiếc áo tốt đẹp nhất của người dự tiệc Thiên Chúa chính là sống yêu thương như Đức Giêsu Kitô “anh em hãy yêu thương nhau như Thầy yêu thương anh em”, đó cũng là lời Thánh Phaolô khuyên dạy: “Anh em hãy mặc lấy con người mới” (Ep 4,24), “Hãy mặc lấy Đức Kitô” (Gl 3,27).

Có người đã tưởng tượng ra Thiên đàng, hỏa ngục như hai bàn tiệc. Bàn tiệc dưới hỏa ngục cũng mâm cao cỗ đầy, thế nhưng khách dự tiệc thì ngồi ủ rũ buồn thiu, bởi vì mỗi người đều cầm trong tay một đôi đũa dài đến độ thức ăn thì gắp được, nhưng không thể đưa thức ăn vào miệng. Bàn tiệc trên Thiên đàng cũng y hệt, nhưng khác một điều, là thay vì gắp thức ăn cho vào miệng mình, người ta lại gắp thức ăn và đưa vào miệng người đối diện, vì thế ai cũng vui vẻ và  được ăn uống no nê.

Ước gì niềm vui bàn tiệc Thánh thể mà chúng ta tham dự và tôn kính vào mỗi Chúa nhật cũng được tiếp tục thể hiện trong đời thường của chúng ta. Mong sao cả cuộc sống chúng ta luôn được diễn ra trong tình liên đới chia sẻ và trao ban trong niềm vui, nhờ đó chúng ta cảm nhận được hạnh phúc đích thực của Nước Trời và thắng vượt được mọi khó khăn thử thách trong cuộc sống. Amen.

Tá điền sát nhân

CHÚA NHẬT XXVII THƯỜNG NIÊN – A

Trong Kinh thánh, vườn nho là biểu tượng của hạnh phúc, thịnh vượng và hòa bình. Đó là một nơi hạnh phúc, nơi giao ước giữa Thiên Chúa và con người được sống trọn vẹn nhất. Khi người ta nhớ về một thời kỳ an tĩnh và bình an, họ nghĩ về vườn nho, như sách ngôn sứ Mikha viết: ” Người sẽ đứng làm trọng tài giữa muôn nước và phân xử cho các dân hùng mạnh mãi tận xa. Họ sẽ đúc gươm đao thành cuốc thành cày, rèn giáo mác nên liềm nên hái. Dân này nước nọ sẽ không còn vung kiếm đánh nhau và thiên hạ thôi học nghề chinh chiến. Mỗi người sẽ ngồi dưới cây vả cây nho của mình, không còn ai quấy phá”. (Mk 4:3-4)

Do đó, khi Chúa Kitô đề cập đến vườn nho, người ta mong đợi một câu chuyện về hòa bình và thịnh vượng. Nhưng trong văn bản hôm nay, những người phụ trách vườn nho chỉ nghĩ đến việc giết người để chiếm đoạt một tài sản không thuộc về họ.

Yếu tố quan trọng đầu tiên của dụ ngôn này là Thiên Chúa muốn chúng ta chịu trách nhiệm khi giao phó cho chúng ta vườn nho của Ngài. Ngài muốn chúng ta trở thành cộng sự của Ngài. Vì vậy, thật tốt khi đặt ra câu hỏi: chúng ta làm gì với vườn nho của Chúa. Điều gì đang xảy ra cho thế giới mà Thiên Chúa đã giao phó cho chúng ta? Có hòa bình giữa các quốc gia không? Việc phân phối tài nguyên của trái đất, sự nóng lên toàn cầu, nạn phá rừng, mưa axit, sự biến mất của nhiều loài động vật thì sao? Đây là những câu hỏi có liên quan đến mỗi người trong chúng ta, là những người chịu trách nhiệm về đất đai mà Thiên Chúa trao phó. Chất lượng cuộc sống của chúng ta bị ảnh hưởng bởi tất cả những vấn đề này. Chính vì thế mà mới đây Đức Thánh Cha Phanxicô vừa ban hành một tông huấn bổ xung cho tông huấn Laudato si có tựa đề Laudate Deum – Ngợi khen Thiên Chúa để nói lên trách nhiệm của con người đối với việc bảo vệ trái đất mà Thiên Chúa ban tặng cho con người.

Như nội dung của dụ ngôn hôm nay, có thể chính chúng ta là những tá điền, là những chủ nhân của thế giới được giao phó cho chúng ta và đã làm mọi thứ có thể để giữ hoa trái cho chính mình một cách ích kỷ, không nghĩ đến người khác và không lo lắng về những gì chúng ta sẽ để lại cho các thế hệ tiếp theo.

Nhiều người cho rằng nếu loại bỏ Chúa, vườn nho sẽ thuộc về họ. Đây là điều A Đam và Eva đã làm, khi nghe theo lời khuyên dạy của con rắn: “Ngươi sẽ giống như Thượng Đế… bạn sẽ thay thế vị trí của Đức Chúa Trời … Các ngươi sẽ là thần.” Nhiều người cho rằng Thiên Chúa làm họ mất tự do và họ không cần Ngài. Chính vì thế không có chỗ đứng trong đời sống con người. Tuy nhiên, Tin Mừng hôm nay mặc khải cho chúng ta rằng Thiên Chúa càng hiện diện, chúng ta càng có thể tạo ra một thế giới hòa bình, huynh đệ và tình yêu.

Trong dụ ngôn, Thiên Chúa mời gọi chúng ta có trách nhiệm để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Đây không chỉ là trách nhiệm của các chính phủ và các nhà lãnh đạo cộng đồng, mà còn của mỗi người chúng ta. Thiên Chúa giao phó cho chúng ta gia đình, con cháu, các sinh hoạt thường ngày. Mỗi người sẽ chịu trách nhiệm về việc quản lý của mình. Thành quả của tài năng, thời gian, tiền bạc và tài sản chúng ta sở hữu…đều phải phục vụ hạnh phúc của tất cả mọi người.

Tội lỗi của những người trồng nho trong dụ ngôn là họ muốn chiếm đoạt cho mình những hoa trái không thuộc về họ. Họ muốn quản lý đất đai vì lợi ích và lợi nhuận của riêng họ. Khi suy ngẫm về những gì đang xảy ra trong thế giới hôm nay, chúng ta nhận ra rằng kể từ thời Chúa Giêsu, không có tiến bộ nào được thực hiện trong sự ích kỷ và vô trách nhiệm.

Sứ điệp của dụ ngôn hôm nay là Thiên Chúa đã giao phó cho chúng ta thế giới chúng ta đang sống vì lợi ích của tất cả mọi người. Có đáp lại lời mời gọi này của Thiên Chúa hay không là tùy thuộc vào mỗi con người với tất cả những tài năng mà họ đã nhận được.

Vườn nho của Chúa

Trong cuốn sách: “ Năm chiếc bánh và hai con cá”, người tôi tớ Chúa là Đức cố HY FX. Nguyễn Văn Thuận khi viết về tình thương của Thiên Chúa, ngài đã nêu lên 10” khuyết điểm’ của TC, trong đó có một khuyết điểm nói về việc “TC không biết làm toán”: Một con chiên mà hơn 99, hẳn Chúa Giêsu không biết làm toán! = hôm nay, Chúa Giêsu khi trình bày dụ ngôn Ông Chủ Vườn nho cũng cho chúng ta thấy cách suy nghĩ và đối xử lạ lùng của Chúa, vì “Thiên Chúa tính toán bằng tình thương và đo lường bằng sự độ lượng“.

1. Như vậy, điểm thứ nhất ta cùng chia sẻ với nhau về tình thương của Chúa được kín múc từ Lời Chúa nói với ta trong bài đọc I, trích sách tiên tri Isaia, có 4 câu, 4 câu này đều chí lý và cần thiết, đáng thuộc lòng, xin trích dẫn 2 câu đó là: “Hãy tìm kiếm Chúa lúc còn tìm kiếm được, hãy kêu cầu Ngài lúc Chúa còn ở gần bên ta…” (c 6). Điều này có nghĩa là mỗi người chúng ta như một người làm vườn nho cho Chúa hãy biết tận dụng mọi hoàn cảnh, mọi thời giờ, mọi tài năng va sức lực để dâng hiến cho TC bởi vì cơ hội Thiên Chúa ban cho chúng ta không nhiều, cũng không ít, tùy sự đón nhận và lòng chân thành đáp trả của chúng ta. Mỗi người cũng chỉ nhận “một đồng” mà thôi.

2. Điểm thứ hai, ta cùng nhận ra tình thương của Chúa qua chứng tá của thánh Phao lô trong bài đọc II: Thánh nhân đã nhận được sự bao dung của TC qua biến cố ngã ngựa, để rồi thánh nhân qua cuộc gặp gỡ với Chúa Giê su đã làm thay đổi cuộc sống của ngài, ngài được biến đổi trở thành con người mới đến nỗi ngài xác tín: “Đối với tôi sống là Đức Kitô, còn chết là một mối lợi”, điều đó có nghĩa là đối với thánh Phaolô, cả cuộc đời ngài đã được dâng hiến cho Chúa. Nếu Chúa cho sống ngày nào thì ngài sẽ dùng mọi ân ban để làm chứng tá cho Đức Ki tô, còn nếu Chúa cho chết thì cuộc đời ngài cũng thuộc về Đức Ki tô và còn niềm vui nào hơn là được trở với với Chúa Ki tô là lý tưởng sống của Ngài: Tôi sống không phải là tôi sống mà chính Chúa Ki tô sống trong tôi.

3. Từ đó chúng ta chia sẻ với nhau điểm thứ ba qua bài Tin mừng để từ cảm nghiệm của Thánh Phaolô, ta thấy và hiểu Lời của Chúa, việc Chúa trả công cho người đi làm sớm cũng như đi làm muộn bằng một đồng, cho chúng ta thấy sự công bằng của Thiên Chúa khác với sự toan tính của phàm nhân. Tình thương của Thiên Chúa thì đủ cho mỗi một con người chúng ta. Thiên Chúa không mắc nợ ai.

Vậy, mỗi người chúng ta hãy biết nhận ra tình thương của Thiên Chúa và đừng bao giờ giam hãm Thiên Chúa cho toan tính cá nhân và theo cái nhìn thiển cận của của mình, bởi vì như Lời Chúa nói: ““ … Tư tưởng của Ta không phải đường lối của phàm nhân. Đường lối của Chúa không phải đạo lộ của các ngươi. Vì trời cao hơn đất thế nào, thì tư tưởng của Ta cũng vượt trên tư tưởng của các ngươi như vậy” ( Is 55, 8-9).

Mỗi người chúng ta hôm nay hãy biết mở rộng lòng mình để đón nhận tình thương của Chúa trong mỗi phút giây, biết mở to hơn đôi mắt tâm hồn để ra khỏi cái tôi ích kỷ của mình mà có cái nhìn đầy lòng thương xót và bao dung của Thiên Chúa đối với anh chi em xung quanh.

Flor McCarthy đã chứng kiến một cảnh tượng tương tự với dụ ngôn trong bài Tin mừng hôm nay và cho biết ông đã thay đổi cách suy nghĩ ra sao sau khi chứng kiến nó : có lần ông đến Cape Town nước Nam Phi. Đó là một buổi sáng mùa hè. Ông thấy một đám đông đứng ngoài đường không làm gì cả. Ban đầu ông nghĩ rằng đó là những kẻ lười biếng, đang khi những người khác lo làm ăn thì những người này đứng đó chẳng làm gì cả. Đến trưa ông vẫn còn thấy đám người ấy vẫn đứng đó, mồ hôi đã nhễ nhại ướt đẫm lưng áo. Hỏi kỹ thì mới biết họ là những người thất nghiệp. Họ đứng chờ ngoài nắng, hy vọng có ai đến thuê họ đi làm chăng. Mãi tới chiều ông vẫn thấy đám người đó. Và khi hết ngày, họ lủi thủi ra về, trông rất tội nghiệp. Hôm đó McCarthy rất hối hận vì đã vội kết án những con người tội nghiệp ấy. Và ông đã soạn một lời cầu nguyện như sau :

Lạy Chúa, tư tưởng chúng con rất nông cạn, đường lối chúng con rất hẹp hòi, bởi vì trí óc chúng con nghèo nàn và con tim chúng con chật chội. Xin Chúa mở rộng trí óc và con tim chúng con để chúng con suy nghĩ giống Chúa hơn, và hành động giống Chúa hơn. Xin giúp chúng con đừng bực bội vì lòng tốt của Chúa đối với người khác. Xin giúp chúng con đừng cho rằng chúng con đáng được Chúa thưởng công. Xin giúp chúng con ý thức rằng chúng con cần đến lòng thương xót hơn là đức công bình của Chúa. Amen.